Hồ Xuân Hương

Hồ Xuân Hương 胡春香 (1772-1822) là một thi sĩ sống ở giai đoạn cuối thế kỷ XVIII và đầu thế kỷ XIX, mà hành trạng hiện vẫn khiến nhiều học giả tranh cãi. Di tác của bà hoàn toàn là thơ, trong đó mảng Nôm có nhiều phẩm chất tốt cần sự khảo cứu lâu, nhưng thi sĩ Xuân Diệu đã tôn Hồ Xuân Hương làm Bà chúa thơ Nôm. Hầu hết thi ca Hồ Xuân Hương theo dòng chảy chung đã thoát được các quan niệm sáng tác cố hữu vốn đề cao niêm luật chặt chẽ để bộc lộ được tiếng nói của thời đại mình

Về hành trạng, không có bất cứ tư liệu cổ điển nào chép về lai lịch và hành trạng của Hồ Xuân Hương, bà chỉ thực sự được hậu thế biết đến qua sách Giai nhân dị mặc 佳人遺墨 của học giả Đông Châu Nguyễn Hữu Tiến, ấn hành tại Hà Nội năm 1916. Cũng vì cớ đó, việc có hay không một nhân vật tên Hồ Xuân Hương hiện còn là câu hỏi ngỏ. Học giới nhất quán rằng Hồ Xuân Hương sinh vào năm 1772 ở phường Khán Xuân (nay thuộc địa phận công viên Bách Thảo, Hà Nội). Cũng theo Giai nhân dị mặc, bà là ái nữ của sinh đồ Hồ Phi Diễn 胡丕演 (1703-1786), người hương Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, trấn Nghệ An. Còn theo học giả Trần Thanh Mại, thân phụ của Hồ Xuân Hương là ông Hồ Sĩ Danh 胡士名 (1706-1783) cũng người Quỳnh Đôi, là em cùng cha khác mẹ của Kinh Dương hầu Hồ Sĩ Ðống 胡士棟 (1739-1785). Thân mẫu của Hồ Xuân Hương là bà lẽ Hà thị 何氏 (?-1814) người trấn Hải Dương. Học giả Phạm Trọng Chánh dựa vào tục xướng danh cổ điển và câu tựa “Phi mai xuân sắc nhất kinh thành” 丕梅春色一京成 của Tốn Phong Phan Huy Huân để khẳng định: Hồ Phi Mai 胡丕梅 là nguyên danh, Xuân Hương 春香 là biểu tự và Cổ Nguyệt đường 古月堂 là bút hiệu.

Thềm hoa dìu dặt bước đông phong,

Nghĩ kẻ tìm thơm cũng có công.

Lạ mặt dám quen cùng gió nước,

Nặng lòng nên nhẹ đến non sông.

Da trời nắng nhuộm tươi màu biếc,

Phòng gấm trăng in dãi thức hồng.

Ai nhớ lấy cho lòng ấy nhỉ,

Trước năm trăm hẳn nợ chi không?

Nhớ ai mà biết nói cùng ai,

Rằng chữ đồng ta quyết một hai.

Hoa liễu vui đâu mình dễ khóa,

Non sông dành trả nợ còn dài.

Chén tình dầu nhẫn lầu mà nhạt

Dải ước nguyền âu thắm chẳng phai.

Đầy đoạ duyên trần thôi đã định,

Xương giang duềnh để ngắm tương lai.

Này đoạn chung tình biết với nhau,

Tiễn đưa ba bước cũng nên câu.

Trên tay khép mở tanh chiều nhạn,

Trước mặt đi về gấp bóng cầu.

Nước mắt trên hoa là lối cũ.

Mùi hương trong nệm cả đêm thầu.

Vắng nhau mới biết tình nhau lắm,

Này đoạn chung tình biết với nhau.

Lá ngọc chiều thu vẫn hẳn ru,

Tuần trăng sẽ nhớ bữa đêm thu.

Bên am Nhất Trụ trông còn đấy,

Ngọn nước Tam Kỳ chảy lại đâu.

Son phấn trộm mừng duyên để lại,

Bèo mây thêm tủi phận về sau.

Trăm năm biết có duyên thừa nữa,

Cũng đỏ tay tơ cũng bạc đầu.

Mười mấy năm trời một chữ tình,

Duyên tơ này đã sẵn đâu dành.

Mái mây cắt nửa nguyền phu phát,

Giọt máu đầy hai chén tử sinh,

Một kiếp đã thề cùng dạ thắm,

Trăm thân đừng phụ với đầu xanh,

Mai sau lòng chẳng như lời nữa,

Dao búa nguyền xin lụy đến mình.

Chi chi chuyện ấy đã đành lòng,

Vó ký phen này quyết thẳng rong.

Non nước chơi hoài non nước đó,

Gió trăng nào phải gió trăng không.

Mặt càng đối mặt tình ngao ngán,

Tay chửa rời tay bước ngại ngùng.

Lão Nguyệt lẽ nào trêu quải mãi,

Chén đồng xin hẹn khắc đêm đông.

Từ tháng mười hai năm 2023, ở Seoul, người ta bắt đầu một dự án văn hóa: 24 bài thơ của thế giới được chiếu sáng trên màn hình cửa

Mỗi khi nhắc đến nữ sĩ Hồ Xuân Hương, người ta thường nghĩ ngay đến tiếng cười chua cay, phóng túng, dám thách thức cả khuôn phép lễ giáo. Tên

Theo ghi chép lịch sử, Cổ Nguyệt Đường được xem là căn nhà nhỏ bên hồ Tây – nơi nữ sĩ Hồ Xuân Hương cư trú sau những cuộc hôn

Điều đặc biệt làm nên bản sắc Hồ Xuân Hương Khi nhắc đến Hồ Xuân Hương, TS. Khoa học Ngữ văn Đoàn Hương cho rằng, nữ sĩ Hồ Xuân Hương

  Hồ Xuân Hương là nữ thi sĩ nổi tiếng và tiêu biểu của văn học Việt Nam giai đoạn nửa cuối thế kỷ XVIII – nửa cuối thế kỷ