Văn học là nơi ký thác những giấc mơ, là tấm gương phản chiếu đời sống, nhưng cũng là miền đất thiêng liêng ghi lại những khúc bi tráng của một dân tộc hào hùng. Từng trang giấy có thể hóa thành chiến hào, từng câu chữ trở thành lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim bé bỏng của thời đại. Văn học không chỉ tái hiện hiện thực, mà còn làm sáng lên những giá trị nhân văn giữa dòng chảy khắc nghiệt của thời gian. Và có lẽ, không gì chạm đến trái tim người đọc sâu sắc hơn những tác phẩm viết về chiến tranh – nơi cái sống và cái chết không chỉ là số phận, mà còn là lựa chọn của con người. Tuổi thơ dữ dội – tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Phùng Quán – là một tác phẩm như thế: vừa lay động, vừa ám ảnh, vừa khiến ta bật khóc, vừa khiến ta phải lặng thinh suy nghĩ về lý tưởng, tự do và cái giá phải trả cho một thời máu lửa.

Lấy bối cảnh kháng chiến chống Pháp tại mặt trận Thừa Thiên-Huế, “Tuổi thơ dữ dội” kể về những cậu bé thuộc đội thiếu niên trinh sát của trung đoàn Trần Cao Vân – đặc biệt là nhân vật trung tâm: là Mừng. Mừng mới chỉ mười hai tuổi, lẽ ra đang sống những tháng ngày vô tư hồn nhiên bay nhảy, thì đã tình nguyện gia nhập đơn vị. Từ đây, em bắt đầu hành trình trưởng thành trong máu lửa, nước mắt và cả mất mát đau thương. Em làm nhiệm vụ liên lạc, bị giặc bắt, chịu cực hình, bị nghi ngờ, nhưng vẫn giữ trọn lòng trung thành. Và cuối cùng, Mừng đã hy sinh – mang theo cả một tuổi thơ chưa kịp được trọn vẹn.

Phùng Quán không chỉ dừng lại ở một câu chuyện hết xức cảm động. Ông xây dựng tác phẩm với tư duy của một nhà văn từng trải, từng sống, từng chiến đấu. Vì thế, điều làm nên sức nặng của “Tuổi thơ dữ dội” không chỉ là cái chết, mà là cái chết đến quá sớm, cái tàn bạo và khốc liệt của chiến tranh. Là những ánh mắt trẻ thơ ngây phải chứng kiến sự tàn phá man rợn, ác liệt. Là tiếng gọi “mẹ” còn chưa kịp dứt thì bom đạn đã ập đến. Chiến tranh, dưới ngòi bút của Phùng Quán, không hề lãng mạn. Nó thô ráp, khốc liệt, và đầy máu, đầy những nỗi đau âm thầm phải chịu đựng. Không ai trong số những cậu bé ấy là anh hùng theo nghĩa tuyệt đối. Các em cũng biết sợ hãi, biết hoang mang, biết đau đớn, biết khóc – nhưng vẫn dấn thân chấp nhận. Chính sự không hoàn hảo ấy mới làm nên một vẻ đẹp cao cả. Bởi giữa một thời đại mà sống còn khó khăn còn thiếu thốn đủ điều, các em lại chọn cách sống có lý tưởng. Trong số đó, có những nhân vật để lại dấu lặng sâu như Lượm – người gan góc nhưng luôn giàu lòng trắc ẩn vị tha, hay Quỳnh sơn ca – cậu bé hát hay chơi nhạc giỏi, nhưng cái chết đến không phải trong chiến đấu mà do bệnh tật. Những cái chết không ồn ào không phô trương, nhưng lại gây ám ảnh – bởi nó quá chân thật, quá gần gũi với nỗi mất mát đời thường.

Mỗi lần nhớ lại đoạn trích Mừng chia tay mẹ để trở lại chiến khu, lòng tôi lại bồi hồi xót xa. Trong không gian tĩnh lặng của chiến khu, giữa ánh lửa bập bùng và những tấm áo vá vai, một cuộc chia ly lặng thầm mà day dứt đã diễn ra – đó là khoảnh khắc Lượm rời xa vòng tay mẹ để trở lại đơn vị. Câu nói của người mẹ nghẹn trong nước mắt, cái ôm ấm áp để chia xa: ““Mừng ơi!…Mẹ không bắt con ở lại đâu… Con đi đi… về với đơn vị đi con…Mẹ đẻ con ra là để cho cách mạng… chứ không phải để giữ lại làm của riêng cho mẹ… Nhưng mà… nhưng mà mẹ nhớ con lắm, Mừng ơi!…” Mừng ôm mẹ. Hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống bàn chân trần của mẹ…”– chính là lời tiễn biệt dịu dàng mà đau thắt, thiêng liêng như một lời nguyện. Trong tiếng gọi ấy, ta không chỉ nghe thấy nỗi đau của một người mẹ mất con, mà còn thấy cả một chiều sâu lặng lẽ của tình yêu nước – thứ tình yêu không cần tuyên ngôn mà được viết bằng những dằn vặt, hi sinh và nước mắt. Câu nói ấy, ánh mắt ấy, bước chân em rời đi… tất cả hiện lên như một thước phim mờ khói, vừa dịu dàng, vừa cay xé lòng. Đó không chỉ là một cảnh chia ly, mà là dấu lặng đầy thiêng liêng giữa bản trường ca tuổi thơ và Tổ quốc. Và chính từ khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu: có những nỗi đau không cần nói lớn, có những tình yêu không cần phô bày – mà vẫn khiến trái tim ta rung lên mãi về sau. Phùng Quán đã khắc họa một hình ảnh đẹp đến nhói lòng: người mẹ gầy guộc, đôi mắt đẫm sương nhưng trái tim lại bừng sáng niềm tin, lặng lẽ tiễn con đi như tiễn một khúc ruột của mình nhập vào dòng sông lớn của dân tộc. Mừng quay bước, mang theo không chỉ balô, mũ tai bèo mà còn cả hơi ấm trái tim của mẹ, tình thương của quê nhà và khát vọng của một đất nước đang khát tự do. Đoạn trích ấy không chỉ làm người đọc rơi nước mắt vì sự xúc động, mà còn để lại một dư âm dịu buốt: tình mẹ – và cả Tổ quốc – luôn ở phía sau những bước chân lên đường.

Dưới ngòi bút của Phùng Quán, tác phẩm hiện lên như thước phim quay chậm về thời chiến. Bằng ngôn ngữ dung dị, mộc mạc mà giàu hình ảnh. Nhịp điệu mạch lạc, đối thoại tự nhiên, đặc biệt là những đoạn miêu tả nội tâm – đã khiến tác phẩm trở thành một bản nhạc trầm lặng đượm chút buồn mà sâu sắc. Và có lẽ, chính sự chân thành của tác giả đã khiến những trang sách thấm đẫm tình người hơn bất kỳ bài ca chiến công nào.

 “Tuổi thơ dữ dội” là một tác phẩm lớn về giá trị sống, về sự trưởng thành và cả sự đánh đổi giữa lý tưởng và nhân tính. Ở một đất nước từng trải qua quá nhiều cuộc chiến, cuốn sách ấy giống như một nén nhang thắp lên cho những linh hồn nhỏ tuổi – không chỉ để tri ân, mà còn để nhắc nhớ: hòa bình là điều không bao giờ được xem là hiển nhiên. Nó không chỉ đơn thuần là một câu chuyện hết sức cảm động. Đó còn là tiếng nói từ quá khứ vọng về, từ những trang lịch sử hào hùng còn nồng nặc mùi khói, mùi thuốc súng và cả mùi khét của lửa đạn mưa bom, nhắc ta nhớ rằng có những con người từng dám sống, dám chết đã dũng cảm đứng lên đòi lại quyền tự do, độc lập cho đất nước – để hôm nay, ta được sống trong hòa bình, yên vui và hạnh phúc đủ đầy. 

Có những cuốn sách không chỉ để đọc, mà để sống cùng – và với tôi, “Tuổi thơ dữ dội” chính là một tác phẩm như thế. Mỗi trang sách mở ra là một nhịp tim thổn thức, một góc nhìn sâu lắng về tuổi thơ không hoa mộng mà rực lửa lý tưởng, can trường giữa khói đạn chiến tranh khiến tôi yêu hơn hòa bình mình đang có, trân trọng hơn tuổi trẻ mình đang sống. Và tôi tin, ai đã từng cầm cuốn sách ấy trên tay đều sẽ một lần lặng đi vì xúc động. Tuy là cuốn sách dành cho thiếu nhi, nhưng tôi thấy nó phù hợp cho tất cả mọi lứa tuổi, đọc không chỉ để ta thấy cái khốc liệt của chiến tranh mà còn hiểu biết hơn về lịch sử giữ nước và dựng nước của cha ông ta hào hùng mạnh mẽ đến nhường nào. Nếu bạn muốn tìm một tác phẩm vừa lay động tâm hồn, vừa thức tỉnh lương tri, thì xin đừng bỏ lỡ “Tuổi thơ dữ dội” – một khúc tráng ca bi hùng và nhân ái của tuổi thơ Việt Nam.

Phạm Trần Linh Đan